Bất khả bất ái

Tác giả: Lam Lâm

Edit: Mập

Chương 3

Nghe được cửa “xành xạch” một tiếng đóng lại, lại đợi vài giây nữa, tin tưởng người nọ đã đi rồi, Thừa Hạo mới mở to mắt ngồi dậy. Giả bộ ngủ hảo vất vả, không nhìn cũng cảm giác được người nọ dừng ánh mắt ở trên người mình, ánh mắt thật thấu triệt sắc bén, nhìn chằm chằm hắn cơ hồ bắt đầu run rẩy.

May mắn y đã đi rồi.

Thừa Hạo xốc chăn lên, gục đầu xuống. Trên người thật nhiều dấu vết, đều là người kia lưu lại, nhắc nhở hắn hết thảy đã phát sinh—— ngay tại đêm qua, hắn giống một kỹ nữ ở dưới thân nam nhân chuyển động, rên rỉ, thét chói tai…… Dùng thân thể của mình đổi tiền.

Đau đầu dùng hai tay che đầu, chật vật mà đem mặt vùi vào đệm chăn mềm mại.

Ta như thế nào nghèo túng đến nông nỗi như vậy….. Không nên như vậy không được sao?

Tuy rằng từ ngày đó “thành giao” sau này nên có tâm lý chuẩn bị bị vũ nhục, chính là chuyện xảy ra vẫn là khó có thể chấp nhận.

Da thịt sinh ý muốn đủ để xấu hổ, vẫn là nam nhân cùng nam nhân như vậy thật cấm kỵ. Tại thời điểm còn học trung học khinh thường chính là nữ nhân ăn mặc cùng khuôn mặt trang điểm xinh đẹp để đám người khách làng chơi tới mua, nhắc tới “gà” này đều là dùng âm điệu khinh thường. Hiện tại chính mình so với các nàng còn lẳng lơ hơn.

Từng bước mà nhận hết thảy, thật sự cần dũng khí rất lớn.

Tới Huyễn mà biết ta làm chuyện như vậy……. Có chút khổ sở nuốt xuống, nghĩ muốn đứng lên mặc xong quần áo, lại rất nhanh ngã trở về. Trên người rất là yếu ớt, thắt lưng đau nhức như không phải của mình. Kỳ thật người nọ không tính là thô bạo, không có làm hắn bị thương nặng, thậm chí còn không xuất huyết.

Thân thể không sao cả, bị thương nặng chính là tự tôn.

May mắn là có một tuần. Chỉ còn lại sáu ngày hết thảy là có thể kết thúc.

“Ngươi không thể không nói lý, ta bất quá là đi ra ngoài một chuyến, cũng không có về nhà!” Thừa Hạo lui sau từng bước, trong mắt tràn đầy quật cường.

“Ngươi rời nơi này đi không sợ đều là không có trong lời hứa” Ánh mắt Úy Ngự híp lại một chút.

“Ngay từ đầu không có qui định này.”

“Ta đây hiện tại nói chính xác cho ngươi, hảo hảo nhớ kỹ: trừ khi bản thân Hứa Úy Ngự ta cho phép, ngươi không được bước ra đại môn nửa bước.” Trở về phát hiện trong nhà không có một bóng người, nhưng lại làm cho y hơi hoảng sợ, gần nhất cùng Lý gia quan hệ chưa từng có khẩn trương, liên tiếp có sự cố làm cho y trở tay không kịp, thật sự một khi bị rắn cắn một chút khiếp sợ vẫn còn, tuy biết Thừa không đến nỗi khiến người đối với hắn bất lợi nhưng lo lắng vẫn là khó tránh khỏi.

“….. Ngươi nói không có lý.” Thừa Hạo lòng tràn đầy không phục nhất thời tìm không thấy lời bác bỏ.

“Ta vì cái gì phải cùng ngươi phân rõ phải trái.” Úy Ngự cười nhạo một tiếng: “Thanh toán tiền cho ngươi, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời liền hảo, nhiều như vậy võ mồm làm cái gì.”

“…….” Rất muốn tại khuôn mặt tươi cười đến đáng giận đánh một cái bạt tai.

“Biết mình sai lầm rồi?”

“…..”

“Ân?”

Gật gật đầu. Nuốt xuống khẩu khí này.

“Nói ra.”

“…… Ta sai lầm rồi.”

“Còn có gì?”

“………. Lần sau…. Không dám.” Vì cái gì đối với người này cúi đầu phục tùng, liền bởi vì mua bán quan hệ? Ta phi a!

Úy Ngự giống như vừa lòng cười cười: “Tốt lắm, lại đây.”

Sửng sốt một chút vẫn là chậm rãi đi đến trước mặt Úy Ngự đang nhàn nhã dựa ngồi ở trên sô pha. Làm gì mà cười tình dục như vậy. Không thể nào, hiện tại rõ ràng bên ngoài mặt trời trên cao chiếu sang, nhưng lại là ở phòng khách……. Nam nhân này sẽ không như vậy không biết xấu hổ đi?

“Ngồi ở đây.” Úy Ngự chỉ chính là đùi của y.

Thừa Hạo do dự một chút, không được tự nhiên đem thân mình ngồi lên.

Sẽ không kỳ quái sao? Một nam nhân ngồi ở trên đùi nam nhân khác. Giống lão ba ôm đứa con. Bất quá nói thật, so sánh Úy Ngự trước mắt hẳn là người trung niên 40 mới đúng, chính là xem diện mạo….. Nhìn trộm khuôn mặt tuấn tú cách mình rất gần, ngay cả râu tìm khắp không thấy, liền cùng chính mình không sai biệt lớn lắm.

“Không phải ngồi như vậy.” Úy Ngự thoải mái đem hắn ôm lấy, “Phải như vậy.”

Thừa Hạo bị chuyển thân, hai chân tách ra ngồi khóa ở trên lưng Úy Ngự.

“Ngươi…..” Đột nhiên thân mật tiếp xúc làm cho hắn một chút khẩn trương đứng lên, “Làm….. cái gì….”

Úy Ngự cười cười, một bộ biểu tình “Ngươi nên rõ ràng ta muốn làm cái gì”, xốc quần áo phía sau hắn lên.

“Không, không được….. Trời còn chưa có tối….” Thừa Hạo nuốt một chút nước miếng, tay đặt ở trên ngực Úy Ngự đề phòng kháng cự.

Úy Ngự bật cười: “Ai qui định nhất định bầu trời phải tối đen mới có thể làm tình sao?”

Đáng chết, nói chuyện trắng trợn như vậy.

“Không cần ở trong này…. Trở về phòng đi….” Đổi cái địa phương cũng sẽ không xấu hổ như vậy.

“Nơi này làm có sao, so sánh kích thích, chẳng lẽ ngươi không cho rằng như vậy sao? Kia vì cái gì đều ngạnh lên?” Úy Ngự trêu chọc mà đem tay đặt ở giữa hai chân Thừa Hạo.

Ảo não mà đỏ mặt, Thừa Hạo nhắm mắt lại.

“Đến, ta kiểm nghiệm một chút mấy ngày nay ngươi có hay không chút tiến bộ. Một chút đều không có trong lời nói ra làm cho ta thực thất vọng.” Tay thuần thục xoa nắn trên thân, chuyển qua trước ngực đè ép.

Thừa Hạo vẫn bế trứ ánh mắt. Dù sao cũng không có khả năng cự tuyệt, theo hắn thế nào cũng được….. Chỉ cần chính mình ý nghĩ bảo trì thanh tỉnh, không dễ dàng làm cho y thao túng.

“Tích tích….” Di động vang lên, Thừa Hạo mở choàng mắt: “Điện thoại của ta….”

“Đừng để ý nó, chuyên tâm.” Úy Ngự lấy tay mình tham tiến trong quần hắn.

“Là đệ đệ ta……” Thừa Hạo khẩn trương theo túi quần lấy ra di động.

“Không được tiếp!” Sắp đến thời điểm mấu chốt như thế nào có thể phân tâm tiếp điện thoại.

Chính là Thừa Hạo đã cùng bên kia nói chuyện: “Tới Huyễn….. Chuyện gì?”

Dám không nghe lời? Úy Ngự nhíu mày, động tác coi như ôn nhu lập tức trở nên thô bạo.

“A…….” Thừa Hạo kêu một tiếng sợ hãi vội che miệng lại, dùng ánh mắt cầu xin y tạm dừng tay, Úy Ngự nhìn như không thấy tiếp tục công kích.

“Ô……” Cắn nhanh môi, khó khăn làm cho thanh âm bình tĩnh, “Tới Huyễn, ca ca có việc….”

Úy Ngự đùa dai mà đem ngón tay cắm vào, bắt đầu co rúm.

“…….. Ân…… A…..” Cầu ngươi, dừng một chút, ta không thể làm cho Tới Huyễn nghe được.

“Ca ca, anh làm sao vậy, thanh âm kỳ quái như vậy, sinh bệnh sao?” Tới Huyễn nghe cảm thấy không đúng, như thế nào phát run, còn có điểm thống khổ.

“Không có việc gì……. A ——” một cuộn sóng triều thổi quét mà đến, rên rỉ ra miệng liền áp xuống không được, Thừa Hạo run rẩy phàn trụ bờ vai của y, hỗn đản này….. Cư nhiên liền như vậy tiến vào được!

“Ca ca?” Bên kia đệ đệ còn lo lắng truy vấn, hắn ngay cả nửa từ cũng không nói lên lời, va chạm thật mạnh làm cho hắn run run. Thân thể mãnh liệt run lên, di động trong tay trượt đến trên mặt đất.

“Đừng……” Nghĩ muốn ngăn cản Úy Ngự, nhưng nam nhân này căn bản không để ý tới, xé mở áo hắn, cắn một ngụm tại chỗ nổi lên, trên lưng động tác kịch liệt hơn.

“Nha….. Không cần……” Lắc đầu vặn vẹo né ra, không thể như vậy, đệ đệ ở điện thoại bên kia sẽ nghe được, không thể như vậy!

Thắt lưng bị gắt gao giữ, không thể động đậy, hiểu rõ cảm giác từ dưới thân cùng ngực điện lưu truyền khắp tứ chi, Thừa Hạo nhịn không được ngảng cổ khan khan rên rỉ đứng lên.

“Kêu lớn tiếng như vậy, đệ đệ thân ái của ngươi sẽ nghe được.” Úy Ngự ác liệt mỉm cười tăng thêm lực đạo.
Hỗn đản, súc sinh……. Ta sẽ hận ngươi cả đời! Thừa Hạo móng tay run run cấu sâu vào bả vai rộng lớn của y, hận không thể đâm ra huyết.

“Thoạt nhìn ngươi tinh lực tràn đầy.” Úy Ngự thản nhiên, mày cũng không nhăn một chút, “Thực phẫn nộ sao? Ta đến giúp ngươi phát tiết đi.”

“A ——” phân không rõ là thống khổ tới cực điểm hay là khác và thét chói tai.

Hứa Úy Ngự, ta sớm đã nhìn ra, ngươi căn bản là ma quỷ.

_____oOo_____

“Tới Huyễn, ta không sao.” Dùng yết khầu khàn khàn kỳ cục nói thế này hiển nhiên không có gì thuyết phục.

“Ca ca….. anh có việc nói đối em. Người kia rốt cuộc là ai, có người khi dễ anh sao?” Tuy rằng không biết thịt trư tốt xấu cũng gặp qua trư chạy, ở đầu kia điện thoại nghe ca ca kêu cả ngày như vậy, ngốc tử cũng biết bọn họ đang làm cái gì.

“Không ai khi dễ anh, em không cần nghĩ nhiều.” Cái kia khi dễ anh của em chính là nam nhân đang ngồi ở bên cạnh cười đến vô cùng tà ác…… Như thế nào có người…. lại có loại thể lực này, đem hắn tra tấn đến nỗi không nhấc nổi ngón tay, còn có tinh thần no đủ ôm hắn nghe bọn hắn nói chuyện.

Nếu còn có một chút khí lực hắn đô hội từ nay về sau va chạm, bị đâm cho người nọ một tháng không thể nhân đạo.

Chính là không có khí lực, liên thủ đều là người nọ thay hắn lấy.

“…… Anh gạt em, ca.”

“……..” Tới Huyễn từ khi nào thì ngươi trở nên mẫn tuệ sâu sắc như vậy?!

“Anh nói ở nhà bằng hữu làm nhuyễn kiện, đều là gạt em đúng hay không? Anh kỳ thật, kỳ thật phải……”
Thừa Hạo tâm nhảy lên.

“Anh có vui vẻ với người khác.” Nói rõ ràng: “Không dám mang về nhà, đến nhà hắn đúng hay không? Anh thật khờ, cần gì phải giấu giếm em, tuy rằng anh thích chính là nam nhân, này ở trong mắt người khác sẽ có điểm kỳ quái, đối với em là em của anh, em như thế nào lại không hiểu anh, chỉ cần anh thích là tốt rồi, mặc kệ là dạng người gì em sẽ đối với hắn khách khí…..”

Thở phào nhẹ nhõm, nhưng là cảm thấy được toàn thân vô lực.

“……. Phải……. Anh sai lầm rồi……. Sau này nhất định đều nói cho em.”

“Lần sau dẫn hắn về nhà đi, em tốt lắm không kì đâu ca ca.”

Nghĩ muốn mắt trợn trắng: “……. Có cơ hội rồi nói sau.”

Úy Ngự cầm di động ném nó tới đầu giường: “Khi nào thì mang bạn trai ngươi đi gặp đệ đệ thân ái của ngươi a?” Trừng vẻ mặt phóng đại tươi cười đã nghĩ đánh người: “Ta tự nhiên sẽ mang về. Bất quá không phải ngươi, Hứa tiên sinh.”

“Đương nhiên, ta là lão bản của ngươi. Hiệp ước đến kỳ là ngươi có thể đi rồi.” Niết (nhéo) cằm hắn ngón tay hơi dùng sức, tươi cười vẫn rất lớn nhưng lạnh như băng, “Ngươi không có quên chúng ta chính là quan hệ này, điểm này đáng ngợi khen.”

Thừa Hạo đau đến kêu rên một tiếng, cằm dưới sắp bị bóp náp.

“Vì khen ngợi ngươi……” Úy Ngự bắt lấy thân thể mềm nhũn, “Chúng ta tiếp tục.”

“Không…….” Thừa Hạo liều mạng nghĩ muốn giãy dụa, chính là một chút khí lực không có, không khí trong phổi đều bị đè ép đi ra ngoài.

“Không tới phiên ngươi chỉ huy ta.” Không chút nương tay nào tiến công.

Khi có lực ta sẽ giết ngươi, Hứa Úy Ngự!

*
Ngày thứ bảy cuối cùng cũng đã tới rồi.

“Này cho ngươi.” Úy Ngự đem một cái phong bì thư đưa qua, thật dày thật là một số tiền mặt lớn, “Là ngươi một tuần này vất vả cần cù lao động ứng với thù lao.” Nói đến hai chữ “lao động”, y tăng thêm một chút ngữ khí, lộ ra tươi cười thâm ý khác.

Thừa Hạo âm thầm cắn răng, người này tuyệt đối là cố ý, ta không phải đem ngân hàng trướng hào cho y, trực tiếp hối vào không lâu không tốt lắm sao, như vậy một trăm triệu mở lớn là có ý tứ gì.

Thời điểm tiếp nhận phong thư tay run lên một chút, có điểm nghĩ muốn lùi về. Bán đứng chính mình….. giá này. Nếu đem toàn bộ số tiền này nện trên khuôn mặt đáng giận kia, trên mặt kia tươi cười khinh bỉ có hay không thu liễm một chút? Rồi mới quát to: “Người trưởng thành, ngoạn ngoạn mà thôi, ngươi nghĩ rằng ta cần đồng tiền dơ bẩn của ngươi?!” Như vậy có thể hay không trong lòng thoải mái một chút?

Chính là……. Vẫn cầm tiền bỏ vào ba lô. Hắn đường cùng, hắn cần tiền.

Thời điểm nghèo khó mặc cho ai tiêu sái đều không đứng dậy được.

Nhìn Hứa Úy Ngự cười, toàn thân hắn không thoải mái, vì cái gì mà dùng cái loại biểu tình này? Cảm thấy được ta đê tiện? Bán thân là tiện, mua chẳng lẽ liền cao quý hơn? Ngươi xem không dậy nổi ta, ta còn khinh thường ngươi!

“Tái kiến, Hứa tiên sinh.” Không, hẳn là vĩnh biệt. Mới không cần tái kiến ngươi.

“Có muốn kéo dài thời hạn không? Ta cảm thấy được đối với ngươi phục vụ coi như vừa lòng. Ngươi nếu nguyện ý tiếp tục làm, giá không là vấn đề.”

Thừa Hạo cảm thấy lòng tức giận cuồn cuộn, ngươi thật đúng là coi ta là ngưu lang? “Đa tạ, ta không phải chuyên đi bán thân. Chuyện như vậy sẽ không tái làm lần thứ hai.”

“Ha hả, vì cái gì người bán thân đều nói như vậy.” Úy Ngự thân thủ kiềm trụ cằm hắn, “Thực đáng tiếc a, ta cảm thấy quả thực ngươi trời sinh là làm này đi.”

“Ba!” Tại khuôn mặt tuấn mỹ cùng tà khí Thừa Hạo hung hăng rút một cái bạt tai. Hô, cuối cùng cũng đánh, quả nhiên giải được hận.

“Đừng tưởng rằng mỗi người đều cùng ngươi hạ lưu giống nhau, Hứa Úy Ngự.”

_____oOo_____

Một cái tát kia đánh cho thực vui vẻ thoải mái, nhưng báo ứng tới cũng không chậm. Không đến nửa tháng Thừa Hạo bắt đầu hối hận lúc trước nhất thời sinh khí.

“Nói qua với ngươi rất nhiều lần, Hứa tiên sinh hiện tại bề bộn nhiều việc, nếu không có hẹn trước ta thật xin lỗi, mời ngươi ra ngoài.” Nữ thư ký ăn mặc hợp thời đã không còn kiên nhẫn.

“Thực xin lỗi, chính là ta thật sự là có việc gấp, phiền toái ngươi thông báo một tiếng.”

“Hoàng đồng sự, mời ngươi đến phòng số 4 họp.” Nữ bí thư căn bản không tái phản ứng với hắn, quay đầu đối với người trung niên mặc tây trang giày da bình thường.

Thừa Hạo cố không hơn xấu hổ, tiếp tục da mặt dày cầu: “Liền phiền toái ngươi nói cùng Hứa tiên sinh, Hạ Thừa Hạo muốn gặp, y nhất định đáp ứng.”

Hồ nghi nhìn hắn một cái, nữ hài tử kia miễn cưỡng cầm lấy điện thoại: “Thỉnh tiếp chủ tịch văn phòng…. Hứa tiên sinh nơi này có người kêu Hạ Thừa Hạo muốn gặp ngươi…. Không có hẹn trước…… Vâng, thực xin lỗi, lần sau sẽ không…..”

Giận dỗi buông điện thoại: “Hứa tiên sinh nói không biết ngươi. Lúc này vừa lòng đi. Còn liên lụy ta bị mắng!”

Thừa Hạo sợ run, sau một lúc lâu mới cúi đầu nói: “Ngượng ngùng.”

Không biết ta.

Cũng không kỳ quái, Hứa Úy Ngự người như vậy như thế nào lại nhớ rõ hắn, bất quá là bao dưỡng vài ngày nam kĩ.

Nữ thư ký sau nửa ngày ngẩng đầu, nhìn đến Thừa Hạo còn ngơ ngác đứng ở đó xuất thần, không khỏi có chút đáng thương hắn: “Được rồi, ngươi phải thật sự là không thể không gặp Hứa tiên sinh, cũng không phải không có cách, y luôn phải rời khỏi công ty, ngươi phải có thời gian ngay tại cửa chờ.”

Nga, Thừa Hạo hưng phấn đứng lên, gấp đến độ choáng váng, ngay cả đơn giản như vậy cũng không nghĩ đến: “Cám ơn ngươi!”

“Thật đúng là chờ a.” Nữ hài tử thương hại nhìn hắn bị kích động hướng cửa chạy.